Tôi thức dậy lúc 8:15 sáng hôm qua và bằng bản năng tôi với ngay đến con Mac của mình. Tôi kiểm tra mail và xem bao nhiêu người đã thích bài viết của tôi hôm qua, trong số đó có một vài người bình luận là muốn tôi tự tử. Tôi ra khỏi giường, tắm, đánh răng và pha trà - trước đó tôi phải kiểm tra mạng xã hội lần nữa và gửi cho bạn gái một meme.
Trên bàn làm việc của mình, tôi dành nửa giờ để dạo qua Facebook, lướt nhanh một số ít thông tin mà tôi thích, như một người với bản án trung thân miễn cưỡng đọc sách trong thư viện nhà tù. Ai đó học cùng trường với tôi (chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện trước đây và cả bây giờ) sắp kết hôn. Tôi đọc một suy luận nhỏ về việc quản lý thời gian hiệu quả, và đọc ba bài báo vu vơ: Một quả trứng nổ trong lò vi sóng, một phụ nữ giảm cân cho đám cưới, và một ai đó bị bắt vì đấm vào con ngựa của một cảnh sát. Giờ đã là gần 11:15 sáng, và không một chút nào trong tập hợp những thứ không liên quan này có thể giúp tôi trả tiền thuê nhà.
Mạng xã hội hút năng xuất làm việc của tôi như thế này mỗi ngày, một nửa thời gian của tôi bị tiêu tốn bởi sự chần chừ trước các thiết bị kỹ thuật số. Tôi cần sự hứng thú để làm việc, dĩ nhiên. Nhưng việc sử dụng web tràn lan không tốt và chắc chắn không hiệu quả. Khi tôi đang viết bài này, tôi đang mở 27 tab và chỉ có 4 cái trong số đó liên quan đến công việc của tôi. Không có công cụ nào giúp người dùng quản lý thời gian một cách hiệu quả hơn là việc tắt nó đi.
Tôi nhận ra rằng có thể tôi có “tính cách gây nghiện”, và nó có thể lan ra với bất cứ thứ gì từ thuốc đến Netflix và Pringles. Tôi cũng nhận ra việc dễ bị ảnh hưởng như vậy có thể chuyển biến theo cách tích cực; Tôi biết một người nghiện crack nhưng đã thôi, và chuyển sang nghiện sách ở thư viện - anh ta mượn hết số lượt mượn sách ở thư viện, sau đó lấy thẻ thư viện của vợ anh ta và mượn tiếp.
Vì thế tôi quyết định sẽ rời khỏi mạng xã hội một tháng, và khi tôi cảm thấy cần phải đăng nhập ngay, tôi sẽ đọc một cuốn sách. Tôi quyết định sẽ tận hưởng nó. Nó chắc chắn giúp tôi tốt hơn trước đây.
Ngày thứ 2: Ngày thứ hai của cuộc thử nghiệm này, từng thớ cơ khẩn khoản nhắc tôi gõ Facebook.com, như một vận động viên với một cơ thể được tinh chỉnh để thực hiện cùng một động tác vận động hết lần này đến lần khác.
Cảm giác" bứt rứt về mạng xã hội” dần dần ít hơn qua một tháng, và mỗi lần tôi cảm thấy bứt rứt như vậy, tôi lại chọn một cuốn sách để đọc. Có những liên kết với mạng xã hội được gắn link vào các bài báo mà tôi đọc, và rất khó khăn để không click vào đó. Bây giờ tôi hiểu những người cai rượu khó khăn thế nào khi đi qua những quán bar mỗi ngày.
Ngày thứ 6: Thuật toán thần thánh của facebook đã ghim lại sự vắng bóng trên facebook của tôi, và bắt đầu gửi những email khác nhau hòng kéo tôi “nghiện ngập" lại như trước đây.
Ngày thứ 8: Facebook đã mail cho tôi 5 lần để nhắc tôi đang có 135 thông báo. Facebook cảm thấy hành vi không phù hợp từ một đối tác cũ, đó có thể là căn cứ cho một lệch cấm? Con chuột của tôi di chuyển đến phần đăng nhập; tôi khao khát muốn biết ai đã gửi yêu cầu kết bạn cho tôi. Tâm trí tôi bắt đầu gợi ý là tôi có thể chỉ nhìn một lần, và sau đó bắt đầu lại cuộc thử nghiệm vào ngày mai, nhưng tôi đã kìm lại được, tắt laptop, và cầm cuốn Slouching Towards Bethlehem lên.
Có những ghi nhận của nhiều người họ cảm thấy cô đơn và tách biệt khi rời bỏ mạng xã hội. Tôi sống với 20 người khác nhau, vì thế tôi luôn luôn có ai đó để nói chuyện cùng. Nhưng tôi cũng cảm thấy lạc lõng khi bắt đầu một vài cuộc nói chuyện.
Ngày thứ 12: Tôi đã có bữa ăn tối với bạn gái của tôi và bạn của cô ấy. Mặc dù, tại thời điểm đó ở Anh, những chính trị gia đã tham gia vào cuộc bầu cử lịch sử Brexit - một chiến lược quốc gia cũng gây tổn hại đến nền kinh tế trong nhiều thập kỉ - nhưng chủ đề nóng của buổi thảo luận là hình ảnh của một quả trứng có một lượng “like" khổng lồ hơn 50 triệu likes trên Instagram. Nó phá vỡ kỉ lục về lượng “likes", trước đó thuộc về Kylie Jenner.
“Simon không biết về chuyện này đâu" bạn gái tôi giải thích, “bởi vì anh ấy đang không dùng mạng xã hội.” Tôi lịch sự gật đầu trong khi cân nhắn xem có bao nhiêu điểm tham chiếu văn hoá mà tôi sẽ bỏ lỡ nếu tiếp tục “rời xa mạng xã hội vô thời hạn”. Tôi có thể viết tiếp về văn hoá của người trẻ hay tôi sẽ thấy lạc lõng với chủ đề này?
Trước đây, những khoảnh khắc trên kênh truyền hình quốc gia - chương trình giải lao Super Bowl, cảnh sát truy đuổi của O.J. Simpson, và bài phát biểu từ chức của Nixon - đã từng được xem là hiểu biết về văn hoá, cái mà mọi người sẽ bàn tán với nhau ngày hôm sau. Ngày nay, nó đã chuyển thành memes, video viral và các chủ đề trên twitter dần tạo ra những cuộc nói chuyện nhỏ. Tôi có thể không theo dõi vài cuộc nói chuyện nhưng, tôi đã đọc 4 cuốn sách đó nhé. Nó đáng giá hơn.
Ngày thứ 18: Tôi tưởng tượng ra tôi sẽ bị dìm như thế nào về bài viết cuối cùng của tôi. Họ có thể ước tôi chết đi, nhưng tôi hầu như nhớ về sự tức giận của họ; Tôi luôn luôn tận hưởng mối quan hệ giữa người viết - người dìm theo kiểu gắt gỏng và tự ảnh hưởng đến chính họ. Tôi nhớ những tác động bất đắc dĩ của họ như một đứa trẻ cảm thấy khi bị anh chị lớn hơn bắt nạt. Khi tôi viết một vài giờ vào buổi chiều, tôi cảm thấy mình nhanh nhạy và tập trung. Công việc của tôi bị dừng chỉ bởi tôi đi xem những tin tức cập nhật về thảm hoạ Brexite. Những gì đang được tìm kiếm (cho tôi, không phải cho nước Anh).
Trong khi điều chỉnh để làm giảm sự chần chừ khi sử dụng mạng xã hội, tôi không loại bỏ hoàn toàn mạng xã hội. Bộ não sáng tạo nhất từ trước tới giờ của tôi tìm ra nhiều cách mới để làm nó bị xao nhãng khỏi mạng xã hội, nó tìm kiếm sự an ủi từ những nơi lạ lẫm trên mạng, những góc mà trước đây tôi cảm thấy buồn chán - như là sử dụng Google dịch để học những cụm từ thú vị, hài hước để nói chuyện với người bạn Tây Ban Nha cùng nhà với tôi.
Nhưng không có gì tiêu tốn nhiều thời gian như mạng xã hội. Facebook là một trong những vấn đề lớn nhất của tôi, có thể bởi vì tôi đã sử dụng nó hơn một thập kỉ nay. Nó hữu dụng để giữ liên lạc với những người bạn ở nửa kia của quả địa cầu, danh sách những cuộc triển lãm, những chương trình biểu diễn và những câu lạc bộ đêm - nhưng rất khó để tách chúng ra khỏi những thứ không cần thiết trên bản tin facebook.
Lật lại những điều cần thiết, Facebook thực sự là một đơn vị marketing trực tiếp. Những giám đốc điều hành của Facebook đang bỏ túi bằng những khoản tiền quảng cáo thu được nhờ sự chú ý của chúng ta. Sự chú ý của chúng ta là một trong những nguồn tài nguyên đáng giá nhất. Tôi phẫn nộ vì bị thao túng và sự chú ý của tôi xa rời khỏi công việc, sự phát triển cá nhân, sự thành công của tôi.
Cho đến cuối tháng, sự bứt rứt của tôi với mạng xã hội đã gần như biến mất, và tôi đọc khoảng 5 cuốn sách và 3 cuốn tạp chí. Tôi không còn cảm thấy khao khát cảm giác hạnh phúc tức thời do mạng xã hội tạo ra vào mỗi sáng. Thực tế, máy tính của tôi đã ở trong balo cả đêm, điều này đồng nghĩa với chất lượng giấc ngủ của tôi được cải thiện bởi vì tôi không còn bị thức giấc vào 2 giờ sáng để xem những video lố bịch trên Youtube về những nhân vật nổi tiếng đã chết nhưng được cho là vẫn còn sống.
Idiom trong bài dịch:
The flotsam and jetsam: Things that are unnecessary or trivial
Nguồn Medium
Comments