Tôi đã thông thạo nghệ thuật đọc lướt.
Khi tôi đọc một cuốn sách mới tôi không còn mở sách ra, đọc từ từ, nán lại từng trang và đọc từng đoạn văn như nhâm nhi một cốc trà đặc. Thay vì thế, tôi lướt nhanh qua cuốn sách, dừng lại ở từ và đoạn, ở những phần khiến tôi phải kêu lên, “À há, bạn nói rất chuẩn! Đó không phải là sự thật hay sao!”. Sau đó tôi tiếp tục đọc nhanh qua các chương và đọc lướt cho đến cuối cùng khi tôi đi đến hết, đến những từ cuối cùng và khoảng thời gian chúng tôi ở cạnh nhau, cuốn sách và tôi, đã kết thúc sớm hơn dự định.
Tôi không thể nói cách đọc này khiến tôi hài lòng, không phải khi tôi 8 tuổi và yêu truyện “Những người phụ nữ nhỏ bé" của Louisa May Alcott. Cuốn sách và tôi nhanh chóng trở thành những người bạn, và tôi biết, tôi biết chắc rằng tôi muốn trở thành nhà văn như Jo March. Tôi đã đọc từng trang của cuốn sách hết lần này đến lần khác cho đến khi những câu chữ ăn sâu vào trí óc mình. Bây giờ không có gì tôi có thể gắn bó như vậy nữa. Tôi đổ lỗi cho thời kỳ mãn kinh và sự thật là tôi có quá nhiều việc phải làm một lúc. Công việc của tôi yêu cầu tôi phải làm nhiều việc một lúc: Tôi là vợ, là mẹ, con gái, chị gái, bạn, là người nội trợ, người dắt chó đi dạo, dọn giường và xử lý đống quần áo bẩn trước cả khi tôi có thể làm một việc duy nhất thực sự trả tiền cho những hóa đơn: đó là viết. Tôi phải lướt qua các bản thảo của mình với sự kiên nhẫn, nhưng thời gian tôi đọc để thư giãn chỉ kéo dài trong vài giờ ngắn ngủi còn lại của ngày. Tôi không còn đọc nữa, tôi liếc nhìn và lướt qua.
“Quá nhanh quá nguy hiểm” là cụm từ duy nhất để tôi miêu tả về cách đọc của mình. Tôi học nó khi tôi còn là học sinh ở trường đại học báo chí đi thực tập ở văn phòng tin tức. Những người chỉnh sửa cho tôi khắc sâu vào trí óc tôi rằng deadline cần phải được thực hiện; không bao giờ được lãng phí thời gian. Đó là lý do vì sao tôi ngã vào ổ gà đợt cuối tháng tư và bị gãy chân. Tôi nhớ lại rằng vào lúc đó tôi đang kiểm tra những thứ cần mua trong danh sách hàng tạp hóa, cố gắng nhớ ra mật khẩu ATM, và đánh rơi chiếc giày trượt ba lê của con gái tại tiệm sửa giày. Điện thoại của tôi rung lên với hàng loạt tin nhắn đến, còn mọi người thì vội vã và hối hả như thể họ đang sống ở New York. Tất cả những thứ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, vào lúc đó thì tôi bất ngờ bị trượt chân và ngã ra.
“Cô sẽ cần nghỉ ngơi với cái chân như vậy,” bác sĩ chỉnh hình nói với tôi. “Hãy giữ nó cao lên.” Kể cả khi chân tôi đang đau và sưng lên, thì việc có thể nằm trên giường và sofa vài giờ mà không phải làm gì ngoài đợi chân lành... và đọc sách - là một ý tưởng thật tuyệt vời! Bác sĩ đưa cho tôi một cái nạng, nẹp và nói “phòng trường hợp cô muốn đi lại”. Trong một lần mọi người trong nhà phát hiện ra tôi đã đi lại và thế là hết; kỳ nghỉ kết thúc.
Con gái tôi không phải là fan cứng của sách (mỉa mai thay giờ con gái tôi là một blogger và đã viết 20 cuốn sách về trẻ em cùng tôi). Con gái tôi nhận ra rằng những cuốn sách dày cộp, không có hình minh họa chẳng khác gì một công việc nhàm chán, một yêu cầu cần phải làm tại lớp tiếng anh nâng cao hồi lớp 11. Nó - giống như hầu hết những đứa trẻ ngày nay - thích những từ ngữ của chúng hơn thay vì những từ được đóng khung, như những hình ảnh trên Instagram hay ảnh màn hình trong tạp chí Con người. Chồng tôi không nhớ ra lần cuối anh ấy đọc sách là khi nào (tôi thì nhớ, đó là cuốn 50 sắc thái) và thường vứt phần đánh giá sách trên tờ Thời báo chủ nhật đi trước khi tôi có thể lướt qua nó. Làm sao tôi có thể làm cho cả hai người họ hiểu rằng đọc sách là niềm đam mê tột cùng, một điều vô giá cần được trân trọng. Tôi không thể chứng minh luận điểm của mình khi mà chúng tôi đang trên đường đến LIE, và chồng tôi thì đang không ngừng cằn nhằn về việc chúng tôi phải tốn quá nhiều thời gian để di chuyển từ New York sang bờ Đông. Anh ấy luôn vội vã để đến được đâu đó thật nhanh - không phải chúng ta đều vậy sao? Đó có phải là cách chúng ta thích ứng - để nghĩ, để phản ứng, để tiếp tục tiến về phía trước với tốc độ chóng mặt.
Khi tôi mất cha mình 13 năm trước, tôi đã nghĩ nó sẽ làm tôi sống chậm lại và trân trọng từng khoảnh khắc bên những người tôi yêu. Nó đã làm được, nhưng chỉ trong chốc lát. Đau buồn có thể làm cho một ngày của bạn trôi qua nặng nề, vì thế chúng trôi qua trong yên lặng. Rồi sau đó, bạn quên đi. Cuộc sống quay trở lại với những phiền nhiễu và bạn quay trở lại không phải để sống từng phút mà là từng phút từ thời điểm đó, trong một trạng thái kéo dài đầy lo lắng và đề phòng.
Tôi ước tôi có thể làm tất cả mọi thứ chậm lại, như nhấn nút chuyển động chậm lại trên chiếc điều khiển từ xa. Tôi thấy chính mình đang tìm kiếm lịch trình trong vài phút ngắn ngủi chỉ đơn giản để thở, và tôi tận hưởng bất cứ sự hủy bỏ nào vào phút cuối, hàng dài người đang xếp hàng để đi ra và tận hưởng cả chuyến bay bị trì hoãn. Liệu tôi có dám nói với chồng mình rằng tôi tận hưởng mỗi phút giây tắc đường vào cuối tuần khi chúng tôi lái xe về bờ Đông, khi thời gian dường như dừng lại không vì bất kỳ mục đích hay kế hoạch nào không? Nhưng nếu không có những khoảng thời gian tạm lắng như thế này, tôi sẽ dùng đến chiếc Kindle để đọc lướt vào mỗi đêm khi mọi người đã đi ngủ, khi điện thoại của tôi đã để ở chế độ không làm phiền, và khi có những khoảng dừng trong sự hỗn độn. Tôi dùng kính để cố gắng nhìn thấy chữ trên một cái màn hình nhỏ trong bóng tối, nhưng cái giá cho việc ấy có đáng gì. Chúng ta làm những việc mà chúng ta phải làm.
Tôi nghi ngờ bất cứ ai (hi vọng là, không phải những người trong công ty tôi) biết rằng tôi mơ ước được cuộn tròn trên một chiếc ghế dài trước đống lửa, được bọc trong một chiếc chăn cashmere ấm áp, đọc cuốn sách dài nhất tôi tìm thấy trên giá sách trong một nơi ẩn náu kín đáo nơi không có ai ở xung quanh hàng dặm. Tôi khao khát sự tĩnh lặng đó, sự tĩnh lặng nơi tâm trí tôi có thể thực sự tiếp nối lẫn nhau thay vì cạnh tranh nhau và lạc trong mớ bòng bong điên cuồng. Vào những ngày như vậy, tôi càng khao khát đọc những câu chuyện một cách chậm rãi.
Và tôi sẽ cho bạn biết một bí mật nho nhỏ: Thỉnh thoảng tôi đi đến cửa hàng sách Barnes & Noble và trốn vào khu ít người ghé nhất (thường là Văn học - mọi người thường tìm đến những khu sách self help hoặc là một xu hướng nào đó đang thịnh hành). Tôi nói dối mọi người trong nhà, bạn bè và đồng nghiệp là tôi bận việc, nhưng thực ra, tôi ở đó, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ xíu trong góc, mở cuốn “Những người phụ nữ nhỏ bé" lần nữa và đọc từng từ một. Cuốn sách không thay đổi chút nào: “Bây giờ và cả sau này, trong một thế giới thường nhật, mọi thứ xảy ra giống như một cuốn truyện hạnh phúc và thật thoải mái.”
Cuối cùng, có ai đó thực sự hiểu tôi.
Theo Medium
Commenti