"Một năm có xuân - hạ - thu - đông, đời người có sinh - lão - bệnh - tử nếu không thay đổi đươc thì hãy đón nhận nó một cách ý nghĩa và giá trị. Chính vì thế, tuổi trẻ có vất vả bao nhiêu thì sau cùng khi về già hãy hưởng thụ đúng nghĩa."
Sau cùng chúng ta làm việc chăm chỉ cũng chỉ mong có thể sống được và về già khi không còn làm việc được nữa, sức khoẻ yếu đi thì vẫn có tiền để sống. Nhìn lại mình mấy năm qua có lẽ điều này cũng không còn đúng lắm nữa. Mình dành ít nhất một nửa số tiền tiết kiệm được cho du lịch. Cho phép bản thân được thoải mái như vậy cũng là do vin vào những công việc ổn định nhận lương tháng đều đều, và cứ nghĩ rằng cứ như vậy cũng được. Sao cũng được. Lúc mới ra trường thì tự hỏi, tại sao người lương cao công việc nhàn vậy mà người ta vẫn nghỉ việc. Thế rồi khi được chính mình cảm nhận mới thấy cái thực tế nó không đơn giản như vậy. Mình nghỉ công việc văn phòng để bước sang một con đường mới. Bởi ai chẳng cần lo cho tương lai, chính vì thời gian thì cứ trôi đi còn ta nếu cứ dậm chân mãi một chỗ thì đến một ngày ta sẽ bị thời đại cực phát này thay thế. Không phải bởi ai đó, mà bởi chính cái thời đại này. Con người xưa cũ thích ổn định sẽ bị đẩy ra khỏi guồng quay của kỷ nguyên thay đổi. Vì sợ hãi tương lai nên mới tìm đến con đường khác, cũng tự cho bản thân một khoảng trời mới để hoàn thiện bản thân. Ai cũng có thể cho mình khoảng thời gian tự do thoái mái, nhưng thời gian thì không. Trước khi 20 ngồi đọc bài viết về tuổi 25 chênh vênh rồi tự nhủ không biết sau này mình có thế không. Giờ 25 chênh vênh ngồi nghĩ về 30 liệu có ổn, chẳng lẽ lại lặp sai lầm ngày xưa. Ở cái tuổi này rồi, bắt đầu hình thành rõ ràng hơn tư tưởng và suy nghĩ của bản thân. Cũng đã bớt chạy theo những lời sáo rỗng như quả cam tươi nhưng bên trong không có nước, mà tự mình nhìn lại nhiều hơn, để sang một bên những định kiến và chuẩn mực chung của xã hội. Nhìn xem bản thân mình muốn những gì, mình cố gắng hoàn thiện bản thân để có thể làm một công việc như thế nào, bản thân mình là ai? 25 không muộn, nhưng cũng vừa đủ "chín" để nghiêm khắc với mình và nghiêm túc với đời.
Comments