top of page
Writer's pictureTừ Đọc Đến Viết

Nếu không thoát ra được khỏi “sự so sánh” bạn sẽ không bao giờ tìm thấy mình


Việc so sánh đã làm mình bị ảnh hưởng như thế nào?

Mình có một tuổi thơ bị ám ảnh với điều này đến nỗi mình luôn cố gắng để học thật chăm chỉ, ban đầu là bị đem ra so sánh sau dần mình tự lấy bản thân mình ra so sánh để làm mục tiêu phấn đấu, khi mình đã hơn họ rồi động lực của mình được hạ thấp và cố gắng duy trì để không bị kém hơn. Những năm ấy mình vẫn đi so sánh bản thân với một cá nhân nào đó, và luôn cho rằng mình không đủ giỏi, mình không xứng đáng. Cho đến tận khi mình đến đại học, mình bắt đầu dần ý thức về điều này hơn.

Thậm chí có những lúc mình không thể hơn về một mặt nào đấy mình tự nhủ với bản thân, mình là người hướng nội và mình không thể làm được như vậy. Mình không thích chỗ đông người, mình không hợp với các hoạt động tập thể. Cái suy nghĩ này nó ảnh hưởng đến mình mãi cho đến ngưỡng tuổi hai mươi.

Mình đã thoát ra khỏi nó như thế nào?

Nhưng một phần việc đọc sách và học tập ở trường (một môi trường tốt giúp mình hiểu bản thân hơn) dần giúp mình có tư duy phản biện và nhìn trực diện vào vấn đề. Các bạn trong lớp mình rất chăm và học giỏi, ban đầu mình cũng cố gắng để được điểm cao, sau này đáp ứng kỳ vọng của bố mẹ là đi du học. Thế rồi dần dần mình nhận ra đó không phải là cái mình muốn, mình chẳng biết là mình phải đi du học để học cái gì, để làm cái gì. Chính lúc ấy mình tự thoát ra đi tìm con đường riêng, đi làm thêm và học tiếng Nhật. Sau này mình được nghe từ một người bạn trong lớp nói lại rằng, bạn mình ngưỡng mộ nhất lớp lại thấy ngưỡng mộ vì mình đi làm về dự án sách. Mình ngạc nhiên! Đấy cũng là lúc mình tự hào về bản thân, về một đứa trước giờ “nghe lời và nguyên tắc” đã dần tìm cho mình một lối đi riêng để tự tách mình ra khỏi một kỳ vọng nào đó không phải của mình.

Hiện tại, khác với hầu hết bạn bè của mình (vì mình học khoa học tự nhiên), công việc hiện tại của mình là tư vấn viên của Manulife. Trước đây, do cứ nghĩ là mình không tham gia được các hoạt động xã hội như các bạn khác nên mình không thể làm công việc phải giao tiếp và gặp khách hàng nhiều được. Nhưng sau khi đi làm hai năm, trải nghiệm công việc của một nhân viên Marketing, được làm việc với đội sale, mình dần thích công việc ấy. Cuối cùng, sau nhiều lần đắn đo mình đã quyết định đổi sang một hướng hoàn toàn mới, mặc cho nhiều người nghĩ công việc của mình thế này thế kia. Giờ mình vẫn đang làm và vẫn rất yêu công việc này, dù vất vả hơn nhiều so với công việc trước, vì phải tự quản lý bản thân nhiều hơn. Công việc này cho mình nhiều thứ, một trong số đó là có thời gian theo ý mình để học thêm tiếng Nhật và làm các công việc mình yêu thích như viết blog và trở thành một youtube.

Ai cũng có thể tự mình bước ra khỏi "vũng lầy" ấy

Mình chỉ muốn nói rằng mình từng là một đứa bị bắt nạt thời cấp 2, vì quá dễ bị lừa và luôn mặc cảm về ngoại hình. Lên cấp 3 cũng chỉ vùi đầu vào học, ngoài các bạn trong lớp mình chẳng biết thêm ai cùng khoá, cũng không tham gia bất cứ hoạt động nào. Nhưng hiện tại mình đã trở thành người hoàn toàn khác, có thể nói trong phạm vi bạn bè của mình thì “chẳng giống ai”. Nên đừng bao giờ giới hạn mình là người như thế nào, và cũng hãy tìm cách nuôi dưỡng sự bản lĩnh để đương đầu với mọi “sự so sánh”

Tuy nhiên, cũng có lúc mình cảm thấy biết ơn vì việc so sánh ấy biết đâu cũng là động lực để mình cố gắng và trở thành người như hiện tại. Mình không biết suy nghĩ như vậy có lệch lạc không nữa?

Bây giờ thỉnh thoảng vẫn có lúc mình được gợi ý về việc ổn định về người này thế này, người này thế kia. Nhưng mình đã đủ trưởng thành, tự nhận thức được giá trị và mong muốn của bản thân. Vẫn có lúc mình stress về việc cố gắng để làm vừa lòng mọi người, và cũng chẳng thể chia sẻ được. Nhưng mình đang cố gắng cái thiện bằng cách nghiêm túc theo đuổi điều mình muốn và cố gắng chia sẻ nhiều hơn.

86 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page