Ngang qua khung cửa hẹp
Ánh ban mai vội lướt
Chẳng vương lại sắc hè
Ai là người chờ nắng Mới biết rằng nắng qua Thì cũng thành người dưng.
Tôi tự hỏi tuổi trẻ của tôi có gì
Những ngày trốn tiết đọc sách dưới sân trường
Hội bạn thân đi chơi có nhau, nhưng chăm học thì không
Những ngày hoang mang không định hướng
Những đứa bạn chịu nổi tôi ngày dài ẩm ương
Những bình minh thức giấc ở một nơi xa
Những ngày được sống theo cảm xúc
Nhìn mọi thứ với sự ngạc nhiên và nỗi thất vọng tột cùng
Là cảm giác ai cũng là người bạn tốt
Là khi một người bạn, một người quen
Không còn thân, không còn gặp lại
Thật buồn...
Nhưng tất cả cảm xúc ấy Lại là một thanh xuân không hối tiếc
Đặt một dấu chấm, ốc tự hỏi mình Gió đông vừa thổi, có tan muộn phiền Vỏ ốc vờ vui, nhưng ốc lại buồn Hỏi ốc vì sao, ốc buồn chẳng đáp Nỗi buồn mong manh, nhưng chẳng buồn đứt Ốc cũng không biết, vì sao ốc buồn
Commenti