Cái thú kỳ lạ mỗi khi đến một vùng đất khác là được ngắm nhìn những khung cảnh mới, con người mới, là được tạm rời xa cuộc sống thường nhật.
Tây Nguyên là vùng đất nhiều lần tôi đã muốn đặt chân đến, bởi trong tôi Tây Nguyên rất khác so với những nơi tôi đã từng đi. Tôi hình dung về Tây Nguyên một vùng đất đỏ, những mảng đồi kéo dài mãi với cây cỏ như trong một cuốn sách trước đây tôi đã đọc. Những người dân mặc đồ truyền thống sống tại những ngôi nhà Rông mà tôi mới chỉ được nhìn qua ảnh hay trong bảo tàng dân tộc học Hà Nội. Viết hay là vậy, nhưng thực ra tôi đã được thông não về Tây Nguyên trước khi đi "làm gì có sống trong nhà Rông các thứ, giờ họ cũng xây nhà cấp 4 ở rồi".
Biết là thế, nhưng tôi vẫn cứ ngỡ ngàng bởi vùng đất ấy.
"Ở đây cũng không nóng lắm nhỉ" là điều đầu tiên tôi cảm nhận được về Tây Nguyên khi vừa đặt chân xuống sân bay Pleiku. Chiều ấy, trên xe lòng vòng qua những con đường nhỏ ven biển hồ, cảm nhận không khí mát lành của gió hồ và rừng thông, tôi chợt nhớ đến câu hát của Đen "Đất nước mình còn lạ, cần chi đâu nước ngoài". Khí Tây Nguyên đưa tôi về lại những chiều mùa hè đi bộ lên ngọn đồi gần nhà, cũng tiết trời mát lành cuối chiều, cũng hàng thông ven đường, cũng miền bình yên phía Tây. Nơi ấy đến cả mặt trời cũng giống nơi tôi lớn lên, đỏ ráng chiều tinh khôi. Khi ấy, tôi cảm nhận được sự tự do từ tâm, đặt cuộc đời phía trước sang bên, tôi để tâm hồn mình lang thang theo những cơn gió, theo ráng chiều, theo Tây Nguyên. Và cảm nhận hơi thở sự sống.
Cùng là vùng đất Tây Nguyên, nhưng tôi bắt gặp một Pleiku khác lắm Đà Lạt. Pleiku không mộng mơ, cũng chẳng có những homestay đẹp lạ, không có phiên chợ tối nhộn nhịp. Pleiku chỉ có biển hồ, có những đồi cà phê, đồi chè, đồi thông ngút ngàn, có ngôi chùa rất Nhật và có con đường với hàng cây đẹp nhất tôi từng đi.
Cứ lên một chiếc xe máy, theo bản đồ đã tải sẵn của google, cần gì quan tâm đến lịch trình, đó là điều tôi học được từ anh bạn đồng hành của mình. Đời cần lắm những lúc lang thang :3
Nếu có thích bánh canh hoặc không thích bánh canh như tôi, thì cũng cứ ghé qua quán Bánh canh cô Bông. Có 10k một tô thôi, mà cái đứa không thích bánh canh này còn suýt xoa khen ngon vì thứ sợi nhà làm ấy chắc chẳng đâu có được, làm bằng bội mỳ mà chẳng vương mùi bột, ăn vừa mềm vừa dai. Ăn tối rồi thì nhớ chạy qua quảng trường thành phố (nơi được ví như quảng trường Ba Đình thứ hai) để cảm nhận cuộc sống thường nhật của người Tây Nguyên Pleiku, thử một trái kem dừa Thái Lan và lắng nghe âm thanh của thiên nhiên, bạn sẽ ngạc nhiên lắm nếu để ý kỹ.
Cùng là Tây Nguyên mà mỗi vùng một nét.
Khí nóng ở Tây Nguyên không bức như ở thành phố lớn những ngày hạ, thế nhưng nắng thì mấy nơi bằng. Phải chạy xe trên đường "không bóng" những ngày hè từ Pleiku đến Kontum mới cảm nhận hết cái nắng Tây Nguyên. Kontum để lại ấn tượng trong tôi là một thành phố mới với băng rôn kỷ niệm 10 năm thành lập trước khi đi qua cây cầu vào đến trung tâm. Kontum có những con người lành lắm, họ vui và chân thật. Nếu có thể đến Kontum bạn hãy ghé qua Nhà thờ gỗ vào trưa hè để gặp già bán kem ốc đã không còn răng nhưng rất nhộn, để gặp mấy chị hàng trái hàng ngô, để nghỉ chân dưới những tán cây khổng lồ ngước lên là màu xanh của trời hòa với màu lá của cây, nhìn xuống là đất cát chứ không phải thứ xi măng xám đâu đâu cũng thấy. Dù chạy xe qua dưới nắng gắt 50 cây số chỉ để ngồi nghỉ tại một hàng nước ven sông, thưởng thức trái dừa ngọt mát 20k và cốc cà phê đậm chất Tây Nguyên, ghé tiệm cơm gà chị quán nước review, nghỉ trưa tại Nhà thờ gỗ, qua trái nhà Rông xập xệ khác xa ảnh - à còn cây cầu treo dài nhất Tây Nguyên nữa chứ - thì chuyến đi này vẫn không gì sánh bằng.
Nếu từ Kontum về Pleiku mà vẫn còn thời gian, nhớ ghé qua đồi thông nhé, đẹp lắm! Chạy xe thẳng tiếp hướng đồi thông là sẽ nhìn thấy cả thành phố Pleiku nữa.
Đọc đến đây rồi có lẽ bạn cũng chẳng hình dung ra nên đi những đâu và đi như thế nào, thế nhưng lịch trình hoàn hảo nhất chẳng phải là không có lịch trình hay sao. Cứ nhìn bản đồ, tích lại những nơi mình muốn đến, thuê một chiếc xe máy đổ gần đầy xăng và đi miết, đi mệt thì ngồi nghỉ, thích quán nào thì ghé đó, nghỉ rồi lại đi. Và cảm nhận nơi ấy theo cách riêng, theo cách của bạn.
Kommentare