Không định đọc một cuốn tản văn nhẹ nhàng và buồn buồn đâu nhưng chót lỡ rồi.
Nghe tên ban đầu thì mình nghĩ một cuốn tản văn kiểu nhẹ nhàng, tình cảm nhưng hoá ra là một cuốn kể về chuyện đời, chuyện người, chuyện tác giả.
Cứ nghĩ lạc quan với niềm vui mà gặp nhau rồi thì quán nỗi buồn chắc cũng đỡ buồn hơn thế mà vẫn cứ buồn vu vơ. Nói chung là mình bị tác giả lừa tình vì phần đầu toàn chuyện vui vui vừa đọc vừa cười như “Từ trong nhà ra ngoài ngõ”. Thế mà chẳng được 1/5 cuốn thì lại chạy sang kể đâu toàn chuyện buồn. Mà tác giả kể nhiều quá thành ra lúc đầu còn thấy hay chứ đoạn sau không thấy muốn đọc nữa. Thế nên bỏ dở phần cuối. Cuốn này của Bác sĩ viết nên mình cũng thấy hao hao giống “Để yên cho Bác sĩ hiền” nhưng chất văn thì khác hẳn. Chắc mình không hợp kiểu kể chuyện nhẹ nhàng.
Comments